Câu tôi hỏi ba sau khi được bác sĩ thông báo ba bị ung thư gan giai đoạn cuối.
Hôm nay là một ngày rất tệ, đọc báo, nghe tin toàn chết, bệnh chuyển nặng chỉ vì tin lời “thầy” thực dưỡng, tin lời “người ta nói” uống thuốc nam. Làm tôi nhớ tới ba và cô chủ nhà hồi trước.
Cả hai cùng phát hiện bệnh ung thư giai đoạn cuối vào thời gian gần nhau. Nhưng đi 2 con đường khác biệt.
Với ba, sau 1 tuần tìm hiểu đủ mọi tài liệu, tiếng Anh tiếng Việt thì đều dự đoán là khoản 9 tháng. Tôi nói chuyện với ba và hỏi ba câu hỏi trên. Ba cũng hiểu nên tôi tiến hành chăm sóc giảm nhẹ. Hàng tuần đến bệnh viện lấy thuốc giảm đau. Nhờ bác sĩ đông y ở bệnh viện y học cổ truyền để tư vấn, ăn uống dưỡng sinh.
9 tháng sau ba mất, không nhẹ nhàng gì, nhưng tôi cảm nhận tâm lý ba chấp nhận thời điểm mình sẽ ra đi.
Còn với cô chủ nhà, lần cuối tôi gặp cô, có lẽ ung thư phổi đã di căn đến xương. Khi trò chuyện, cô chia sẻ mình đang theo một sư thầy thực dưỡng ở chùa nào đó dưới Long An. Cô nói “thầy trị hay lắm con, đưa ba theo thầy đó đi, nhất định ba con sẽ sống, sẽ sống”. Và cứ mỗi tuần, cô ngồi xe 2 tiếng với cơn đau, để đi gặp thầy ở chùa, mua những gói thuốc, thực phẩm giá “tạo phước” với tiếng “thực dưỡng”. Rồi cô cũng mất sau ba tôi một năm.
Khi nghe tin cô chủ nhà mất, tôi buồn cho cô, tôi cũng xót vì cô tốn biết bao công sức, tiền của, niềm tin vào “thầy”. Cô khao khát sống nhưng rồi cũng mất.
Cả 2 chuyến đi, kết thúc ở cái chết. Chuyến đi của ba có lẽ nhẹ nhàng hơn chuyến đi của cô chủ nhà. Sự khác nhau mà tôi thấy là chuyện có “thầy” và không có “thầy”. Đúng không?